Những bài bác văn chủng loại hay: nói lại chổ chính giữa trạng của em sau khi để xẩy ra một chuyện có lỗi đối với bạn
Có những việc làm tưởng như bé dại bé nhưng lại có thể làm sứt mẻ tình cảm bạn bè. Công ty chúng tôi xin chia sẻ bài viết này, mong các bạn hãy xem như là một bài học đắt giá để sở hữu được những điều giỏi đẹp trong cuộc sống.
Bạn đang xem: Tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn
Những bài bác văn chủng loại hay: nói lại chổ chính giữa trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện tất cả lỗi đối với bạnI – kể lại trọng điểm trạng của em sau khoản thời gian để xẩy ra một chuyện tất cả lỗi đối với bạn.
Thầy Cảnh gặp mặt riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, khích lệ tôi. Thời gian đầu, tôi cứ ngỡ các các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng lại thật không ngờ, chúng ta lại yêu mến, quý trọng tôi rộng trước. Tôi thấy trung tâm hồn mình thanh thản.
Năm học tập lớp 6, lớp 7, tôi thi học tập sinh tốt môn Toán toàn huyện, đầy đủ giành đuợc giải khuyến khích. Nhiều người chế giễu tôi là đạt được “giải khúc khích!”.
Lên lớp 8, phụ huynh tôi đưa nhà lên thị xã. Hai chị em tôi số đông chuyển đến trường mới: trường Trung học các đại lý Phạm Ngũ Lão. So với các bạn học trong lớp thì tôi chỉ vào các loại học hơi môn toán, còn môn Ngữ văn, môn giờ Anh, tôi gồng mình lên nhưng mà chỉ lấy điểm trung bình. Tôi hiện ra tự ti, thậm chí có những lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không đủ can đảm giơ tay phân phát biểu. Làm việc tổ học tập tập, ngơi nghỉ lớp, tôi ngồi lặng như thóc trong bồ. Những bài khám nghiệm toán, tôi chỉ được 7, 8 điểm; cô Thanh vẫn phê là “trình bày rối” chưa khoa học. Thậm chí, gồm lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi call cây đàn ghi ta (Lục huyền cầm) là cây bầy “cai – nha” khi làm bài xích văn thuyết minh. Giờ đồng hồ ra chơi, tôi ít ra sảnh đá cầu, nhảy dây cùng các bạn, v.v…
Tôi trở yêu cầu vụng về khi bước vào phòng tính năng học vẽ, học tập đàn, học hát. Buổi học tập hôm ấy, khi các bạn kéo ra sảnh chơi, tôi làm việc lại 1 mình trong phòng chức năng. Lần khần tôi hí hoáy cầm nào này mà làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự nuốm xảy ra, tôi khôn xiết lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ lặng ngắt và tỉnh giấc bơ…”. Buổi tập hát tiếp tục. Chiếc Diệu kêu lên: ”Đàn đứt dây rồi!” Cô Liên với cô chi hỏi: “ Ai có tác dụng đứt dây đàn?” Nhưng tất cả đều quan sát nhau im lặng! Cô Liên với cô bỏ ra đều tỏ ý ko vui. Sau sự ráng ấy, thầy nhà nhiệm lớp 8A, hạ nấc hạnh kiểm của loại Diệu (nhóm trưởng) chiếc Hoàn (nhóm phó) trong team ca vũ xuống một bậc, từ bỏ loại tốt xuống các loại khá. Năm học sắp chấm dứt rồi. Diệu cùng Hoàn phần nhiều học giỏi, bọn ngọt, hát hay, được những thầy cô giáo và bạn làm việc quý mến.
Chuyện ấy làm tôi day hoàn thành trong lòng mãi. Các đêm tôi è trọc với tự trách bản thân sao hèn nhát thế? nguyên nhân không gan dạ tự nhấn lỗi để Diệu cùng Hoàn mắc oan? Nhưng có những lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi đang trôi qua. đề cập lại làm bỏ ra cho mệt…”
Lòng tự trọng đang nâng đỡ trung ương hồn tôi. Tôi viết một bức thư nhiều năm gửi thầy công ty nhiệm phân tích sự việc, xin nhận kỉ luật: ý kiến đề nghị thầy không hạ nấc hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…
Thầy Cảnh chạm mặt riêng tôi. Thầy nói đến lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Cơ hội đầu, tôi cứ ngỡ các các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Tuy thế thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi rộng trước. Tôi thấy trọng tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được 5 điểm 10, xếp loại tốt văn hoá, loại tốt hạnh kiểm.
Nhớ lại kỉ niệm thời non ngây ngô ấy, bài học ngụ ngôn về chuyện “Đóng đinh lên cột với nhổ đinh” mỗi lần mắc một khuyết điểm cùng mỗi lần sửa chữa được một lỗi lầm… làm cho tôi cứ nao nao lòng.
Lê Mỹ Ái – 8B – Trường trung học cơ sở Phan Châu Trinh- Quảng Nam
II – Viết đoạn văn lưu lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện tất cả lỗi so với bạn
Viết đoạn văn khắc ghi tâm trạng của em sau khi để xẩy ra một chuyện gồm lỗi đối với bạnĐề: trung khu trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi so với bạn.
Dàn ý chung
Mở bàiGiới thiệu về mẩu truyện sắp nói (diễn ra sinh sống đâu? bao giờ? với ai?), nói vài chiếc ngắn gọn gàng về chủ thể (nằm sinh sống trong đề bài)
Thân bàiĐơn giản là đề cập chuyện:
– Lỗi như vậy nào? có không ít dạng như nói dối các bạn bè, không giúp đỡ bạn bè khi gặp gỡ khó khăn(ko phải trong những lúc làm bài bác kiểm tra nhé), chiếc nhau cùng gây tổn thương đến bạn,…
– vai trung phong trạng khi phạm lỗi: đề nghị chuyển vươn lên là tâm trạng. VD nghỉ ngơi lỗi bào chữa nhau và gây tổn hại : khó tính -> khó tính -> ao ước phá tan vỡ tình bạn vĩnh viễn,…
– Tác nhân khiến bạn suy nghĩ: gần như yếu tố tình cờ đến làm cho mình cảm thấy hối hận hận
– trung khu trạng ăn năn hận thế nào (miêu tả): ray rứt,…
– Quyết định của công ty -> thành công, thất bại,…(kết quả)?
– Kết chuyện
Kết bài: bài học rút ra mang lại chính phiên bản thânBài làm 1
Tôi vẫn tồn tại nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã làm được thầy cô dạy rằng: “Nhà trường, lớp học tập là mái nhà thứ hai, và tất cả những member trong một lớp những là bạn trong một gia đình”. Câu nói này đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến tận bây giờ, lúc tôi vẫn học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi bao gồm điều nào đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới đưa đến. Cậu làm cho tôi một cảm hứng thật nặng nề hiểu, cùng vì trong lớp học, cậu là một người không nhiều nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt thoáng pha lẫn một ít bi đát bã, cậu gồm rất ít chúng ta bè, và tôi lại như ý là một trong những ít đó, cậu ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn nỗ lực tạo phải một mọt quan hệ tựa như những người trong gia đình với cậu, nhưng có vẻ như mọi cố gắng của tôi mọi bị cậu ấy hòa vào số đông cơn gió và thổi cất cánh về một nơi nào đó.
Điều đó khiến tôi cảm giác chán cậu ta, và dần dần, phần đa thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà vậy vào đó là những để ý đến không mấy xuất xắc ho về cậu.Và rồi một ngày nọ, thầy vẫn trao cho shop chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn cơ mà tôi dở nhất, còn cậu ta thì đứng trong đứng đầu đầu của trường. Tôi đành đề xuất đến nhà cậu ta để cùng làm bài xích thuyết trình, và việc này vẫn vô tình giúp tôi cùng cậu ta vươn lên là những người đồng bọn thiết, hoặc hơn hết thế.Tôi mang lại nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những cái lá với sắc quà đang từ từ rơi xuống và bịt phủ lấy con đường đi. Theo sự khuyên bảo của cậu, tôi đã tìm ra vị trí mà mình buộc phải đến, nó nằm trong một nhỏ phố nhỏ dại hẹp, vắng tanh vẻ và thật lặng tĩnh. Nhà đất của cậu ta hơi to, mang nét cổ kính. Xung xung quanh nhà cậu là đầy đủ hàng cây kiểng, với đủ loại, được tạo vẻ rất đẹp, tôi chắc chắn rằng nó bắt buộc do một bàn tay tài hoa làm nên. Tôi bước vào bậc thềm cùng gõ dịu vài giờ đồng hồ lên cánh cửa bởi gỗ, cậu bước ra, vẫn với cùng 1 vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như hồ hết khi. Cậu thanh lịch mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước theo.
Tôi nhận thấy căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều này không có tác dụng tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu. Nó được bày trí hoàn toàn theo phong thái của quý tộc phương Tây, tôi thì thầm nghĩ gồm lẽ cha mẹ cậu ta cần là những người rất sắc sảo và lãng mạn. Vào chống cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn nhà rất bình thường, không còn có gì biệt lập mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và bọn chúng tôi bước đầu làm bài, với việc hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu thật sự thông minh, không nhiều ra là rộng tôi không hề ít trong môn học này. Khi bọn chúng tôi chấm dứt được khoảng 1/3 bài bác viết, thì bao gồm tiếng chuông điện thoại cảm ứng thông minh reo, cậu nóng vội chạy xuống nhà, và hối hả quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần được ra ngoài, nếu như muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy lưu giữ khóa cửa ngõ lại giùm cậu, và tôi đang ở lại, 1 mình trong chống cậu.
Trong chống cậu, không tồn tại quá những thứ khiến cho tôi để vai trung phong đến, chỉ trừ một thứ, đó là 1 trong những cuốn sổ nhỏ, màu đen, được xếp cẩn trọng ở bên trên bàn, tôi đoán nó là một trong cuốn nhật ký. Tôi từ bỏ nhủ là không xem, vì điều ấy là xâm phạm tới sự riêng tư của cậu ta. Nhưng lại sự đời mấy ai hoàn toàn có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bạn dạng thân, tôi đã lật ra đa số trang giấy trước tiên của cuốn nhật ký, và mọi gì được ghi trong các số đó đã khiến cho tôi hết sức kinh ngạc về người bàn sinh hoạt lạnh lùng, không nhiều nói và tốt giang của mình.Những trang nhật ký trước tiên cùng với những hàng chữ nhỏ tuổi nhắn, ngay sản phẩm hiện lên trước mắt tôi. Ngày…tháng…năm…Hôm nay, lần thứ nhất mình viết nhật ký, và cũng đều có lẽ, cuốn nhật cam kết này đang là người các bạn tâm tình cùng với mình suốt trong quãng thời gian nhiều năm còn lại, chính vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là người mẹ mình, bà bầu đã ra đi tồn tại trong một tai nạn giao thông vận tải mà mẹ không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm giác như mất đi 1 phần cuộc sống, rồi đây, đã còn ai thức tỉnh mình dậy vào những buổi sáng mai, đang còn ai làm cho những bữa tiệc ngon giành riêng cho mình, và còn ai cho chính mình ôm vào lòng mỗi một khi cảm thấy yếu đuối đuối…Mất mẹ, mình như mất tất cả, chính vì người phụ thân chưa từng một lần bế đứa con, cũng giống như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông chỉ biết làm một việc duy nhất, chính là gửi chi phí về cho chị em con mình. Có lẽ rằng đối với ông như thế là đã dứt trách nhiệm một bạn cha.…Đọc cho đây, bất giác song hàng mi của mình lại hơi ươn ướt, vị tôi là 1 đứa con gái đa cảm bắt buộc dễ rung rộng vì đa số chuyện như vậy này. Tôi lại tiếp tục lật sang hầu như trang nhật ký khác, những dòng chữ tâm sự sống động của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.”Hôm nay bi lụy thật, hồ hết việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xung quanh ý muốn của mình?
Giờ đây, mình chỉ ước ao có một người rất có thể ngồi ở kề bên và nghe mình trọng tâm sự, có một bàn tay để mình thế lấy để có mình thêm vị trí dựa…Nhưng chắc hẳn rằng tất cả vẫn không lúc nào trở thành hiện thực”.Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và hiếu kỳ và thương hại người các bạn của mình.”Thật đáng sợ, bản thân dần phân biệt mình không thể là thiết yếu mình, do dự từ bao giờ, tôi đã trở bắt buộc xa lánh với các bạn bè, trở nên là 1 trong những kẻ ít nói, vô cảm với tất cả thứ xung quanh, niềm vui và nước đôi mắt đã bước đầu rời xa khỏi gương mặt mình… có những lúc, tôi chỉ muốn được khóc thật lớn nhưng lại không thể, liệu bên trên đời tất cả gì đau khổ hơn cố kỉnh không?”Và đến các trang sau cuối của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vị đã đọc nhầm người các bạn của mình.”Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,… tất cả trong khi đều mong muốn trở nên gần gũi với mình, tuy thế chẳng đọc sao mình chẳng thể cười đùa và hòa đồng với vớ cả, có lẽ cũng chính vì từ lâu tôi đã quên cười ra sao rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, mình cảm thấy thật không phải khi đã vô hình phủ nhận mọi cô cố kỉnh của cô ta, nhưng không biết làm rứa nào nữa đây…”Những cái nhật ký kết này, tựa như những lời chổ chính giữa tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, thực tâm và đầy những xem xét của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong trái tim trí tôi dần chuyển đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và cách về nhà trong một trung tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã cố gắng nỗ lực hơn không ít để rất có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta đông đảo điều, và hình như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình các bạn ra đời, và rất có thể còn không những thế nữa. Giờ thì còn ai bảo gọi trộm nhật ký tín đồ khác là xấu nào, bất kể việc gì cũng có thể có hai phương diện của nó mà lại thôi.
Bài làm 2
Mấy năm trước, khi tôi vừa rời ra khỏi tiệm game thuộc với anh em thằng Giang, thằng Trí, bọn tôi bước ra đường thì gặp gỡ thằng Quy-đứa các bạn cùng ngôi trường với bọn chúng tôi. Nó sẽ ngồi đếm tiền với một vẻ say mê, hai con mắt nó ánh lên thú vui khó tả. Tôi đột nhiên reo lên: “A! có thể thằng này vừa chôm tiền của phụ huynh đây”. Rồi bọn tôi khích nhau coi đứa nào đem được tài chính nó. Tất nhiên là tôi rồi, vì tôi “mạnh mẽ, dũng cảm” độc nhất vô nhị mà. Nạm là tôi chạy lại giật xấp tiền của nó rồi cả lũ cùng nhau chạy trốn và phân tách nhau. Rồi cho đến một hôm, tôi gặp lại nó, từ đằng xa thôi.
Tôi không dám tin vào mắt mình, thằng Quy đang đứng trước siêu thị đồ chơi, nó chỉ dám đứng liếc qua cửa kính, ngập ngừng, trên sườn lưng còn cõng thằng anh bị bị bệnh ngớ ngẫn, sống lưng nó oằn xuống, dường như không chịu được nổi sức nặng quá lớn. Tôi cách nhẹ nhàng lại sát nấp vào bức tường ở bên cạnh và lắng nghe: “Tiếc thừa anh nhỉ? giá chỉ như còn số chi phí đó, em sẽ mua cho anh loại xe tăng đằng kia, nhưng lại không sao, chỉ một tuần rữa bát thuê, em sẽ sở hữu được tiền thiết lập cho anh thôi mà”. Thằng anh cười cợt hì hì, một giải pháp hồn nhiên rồi đề cập lại “xe tăng, xe pháo tăng”. Còn tôi đứng nép vào góc tường, bất chợt tôi thấy mình bao gồm tội.
Tôi bỏ chạy về nhà mà rơm rớm nước mắt. Lúc này, sao tôi cảm giác xấu hổ quá! Chao ôi! Giá nhưng mà tôi đừng lấy tiền của nó thì hiện thời nó tất cả thể… hic… tôi muốn chạm mặt mặt thằng Quy quá, tôi mong muốn nhìn thấy nó chăm lo người anh bệnh tật, chia sẽ cùng với nó đầy đủ nặng nề, thiếu thốn trong cuộc sống. Với tôi sẽ nỗ lực dành dụm một vài tiền trả đến nó nhằm bù đắp phần như thế nào lỗi lầm nhưng mà tôi làm nên ra.
Nguyễn Hữu Đức-Lớp 9A2 – Trường THCSTT Càng Long-Trà Vinh
Bài làm cho 3
Trời đầu đông.Không khí se se giá buốt ,đủ tạo cho tui vừa học vừa học vừa chùm trong loại áo rét.Những cơn gió luồn qua khe hành lang cửa số rùi luồn vào cổ,làm tui ho sù sụ cả.Tui vẫn học xong rùi nhưng vẫn cứ ngồi sinh hoạt bàn , không làm những gì cả.Tui đang nghe đài, bây giờ có bài xích hát mà lại tôi thích.Nưng kì dị chưa,tôi chẳng còn chút trọng điểm trí nào lưu ý tới rất nhiều nốt nhạc ấy nữa.Có lẽ cái cảm hứng tội lỗi từ sáng ngày hôm nay vẫn đang gặm nhấm tim gan tui. Sáng hôm nay , tôi vừa làm một điều bao gồm lỗi cùng với người bạn thân nhất của tớ .Tôi đăm đăm chú ý ra cửa sổ ,cái cảnh quan lúc sáng như chỉ ra trước đôi mắt :
– Ê! bài xích này làm cố nào đấy?Khó quá trời! mang đến tớ chép đi !
– dễ thui nhưng mà ! tự động hóa não chút đi !
– cấm đoán chép thì thôi kiết chũm ! Nghỉ chơi với nhau luôn luôn đi đồ kiêu ngạo !
Tôi tuôn ngay tức thì một tràng nhiều năm nhũng từ nặng nề nghe về phía các bạn ấy cơ mà chẳng mảy may nghĩ ngợi gì.Thế nhưng, nhanh thôi,cái cảm xúc kia đã xuất hiện cắn xé trái tim tui. Len lén chú ý sang, một xúc cảm buồn vô tận xuất hiện thêm lên bên trên nét mặt cậu ấy. Trời ơi ! bao gồm tôi là người gây nên việc ấy ư? Không,chắc không hẳn đâu …Thế nhưng,càng ngĩ , tôi càng cảm thấy mình tội lỗi. Cái xúc cảm ấy cứ lẽo đẽo theo tôi từ trường cho tới khi về đén nhà.
Đi ngủ thui..Tôi nghĩ về thế hoàn toàn có thể quên đi cái xúc cảm kia . Cơ mà không , càng cụ ngủ thì tôi càng thấy hổ hang hơn. Tôi lưu ý đến , suy nghĩ…À ! sau cùng thì tôi cũng nghĩ ra câu hỏi mình đề xuất làm rùi . Đó chính là xin lỗi . Mà lại xin lỗi cầm cố nào nhỉ? Làm rứa nào nhằm cậu ấy đồng ý nhỉ? Làm núm nào phía trên ? ….Thật những , thật các những câu hỏi hiện lên trong đầu tui làm cho tôi thiếp đi thời gian nào không hay- giấc mộng trong sự yên tâm và hạnh phúc.Cuối thuộc tì tôi cũng tự mình kiếm được một giải mã cho một bài toán khó , việc về tình bạn
Ngu van 9 tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện bao gồm lỗi so với bạnBài làm cho 4
Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn. Buổi tiệc ấy chắc rằng sẽ siêu vui giả dụ như không có chuyện đó xảy ra. Trước lúc buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn làm đẹp tiệc. Sau khoản thời gian trang trí xong, tôi lên phòng Trân nghỉ xả tương đối và bật nhạc nghe. Lúc nằm lên giường, cảm thấy bao gồm gì cồm cộm dưới gối, tôi liền mang ra xem thì ra sẽ là nhật kí của Tran tranh thủ thời điểm Trân còn sẽ ở bên dưới lầu tôi hiểu lướt qua cuốn sổ. Tôi giở ra từng trang yêu thích đọc hầu hết dòng chữ hiển thị trước mắt. Quá chú ý đọc đề nghị tôi đắn đo rằng Trân sẽ đứng đó từ cơ hội nào, gói bánh trên tay các bạn rơi xuống. Thú vui trên môi vụt tắt,đôi môi bạn mím chặt lại, đôi mắt mở to. Khuôn khía cạnh hồng hào của bạn bây giờ trắng bệch.Trân hét thất thanh:
-Cậu thật thừa đáng!
Tiếng hét của Trân có tác dụng tôi tự dưng tỉnh, tôi vô cùng lo âu và bất ngờ, tay tổiun lên, quyển nhật kí rơi xuống đất. Phần đông thứ diễn ra quá nhanh làm tôi cần thiết tưởng tượng được. Đôi đôi mắt Trân quan sát tôi trở nên đầy mát mẻ và xa cách.Tôi lạng lẽ không noi lời nào khi thấy trên khuôn mặt chúng ta là hai hàng nước mắt.
-Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi! Vừa nói Trân vừa nhặt cuốn nhật kí lên với chạy vội vào phòng, tôi sững sờ chưa kịp nói yêu cầu lỗi. Buổi tiệc hôm ấy đã ra mắt nhưng không người nào thấy sự xa phương pháp của tôi với Trân.
Về công ty tôi để ý đến về hành vi của mình, tôi từ trách mình ” nguyên nhân mày lại to mò cho vậy ? Mày gồm biết là vẫn đánh không đủ niêm tin của người đồng bọn iu không”Trong tôi luôn luôn muốn nói lời xin lỗi tuy vậy sao cực nhọc quá!
Cũng chính vì sự ngang bướng của tôi đã làm mất đi tình bạn của chính bản thân mình Tôi giận mình quá lòng ray rứt vì chưng đã xúc phạm bạn. Tôi thiệt sự không thích mất bạn. Trân ơi minh hối hận quá, hãy tha lỗi mang đến mih. Ngày mai deén lớp tôi đang mua cho mình 1 gói o mai cùng nói nhu cầu lỗi với bạn, Tôi mong muốn bạn tha thú cho doanh nghiệp và thạt sự tôi dã là được tôi đã laýy hết can đảm để noi nhu cầu lỗi cùng với Trân. Ko kể sự ao ước đợi Trân mỉm cười và gật đầu tha thứ mang lại tôi. Bạn nói:
-Trong cuộc sống không ai ko mắc tội tình nhưng fan biết sữa chũa với nói nhu muốn lỗi là tín đồ tôt và cậu đã có tác dụng được đấy thôi! vày thé mình vẫn tha thứ đến cậu.
Tính hiếu kì nhiều lúc làm nhỏ người khám phá ra đa số điều mới lạ nhưng cũng co lúc tạo cho con người trở phải xấu xa hơn khi nó trở thành sự hiếu kỳ tọc mạch. Từng con tín đồ đều có một góc riêng tư không thể tỏ bày cùng ai và điều đó cần được tôn trọng. Vị vậy lén coi trộm nhật kí của khách hàng là một hành vi không đúng. Tôi sẽ xúc phạm các bạn và nếu như không được tha sản phẩm thì chắc hẳn rằng tôi đã dánh mất tình chúng ta thiêng liêng nay và hạ tốt con người của mình. Xin mọi tín đồ hãy tôn trọng hầu như riêng tư của nhau, đừng khi nào to dò như tôi
Bài làm 5
Giờ đây, sau không ít năm trôi qua, tôi mới tất cả đủ dũng khí để nhớ về ngôi trường Marie Curie, ghi nhớ về trong thời gian tháng yên ả của tuổi học trò qua lưu niệm về một đợt mắc lỗi – lần trước tiên và cũng là duy nhất nhưng mà đủ để khiến cho tôi đề nghị hổ thẹn mang đến tận bây giờ.
Ngày đó, tôi chỉ là một con ma lanh lớp 8 dở người nghếch, ngu dột. Mỗi ngày tôi đánh đấm xe cho tới trường cùng nhận tự tay chú Thành đảm bảo một tấm vé xe. Tôi siêu sợ bị mất vé vày nếu làm mất đi vé có khả năng sẽ bị ghi thương hiệu vào sổ “đen”. Hiện giờ nghĩ lại tôi ko khỏi bật cười vị sự đần của mình. Cuốn sổ bìa da màu black đó chẳng qua chỉ với sổ ghi công tác làm việc của chú đảm bảo nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ black ghi tên học tập sinh riêng biệt và nếu bị ghi tên các lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí còn bị đuổi khỏi trường.
Xem thêm: Truyền Thuyết Mỹ Nhân Ngư Tập 1, 2 Lồng Tiếng, Mỹ Nhân Ngư
Một buổi chiều, giờ rã học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung phần lớn thứ trong cặp sách ra nhưng mà vẫn không tìm thấy vé xe pháo của ngày hôm ấy. Tôi hoảng loạn thực sự vì đấy là lần thứ hai tôi làm mất đi vé xe và lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một đợt tiếp nhữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe pháo hôm đó, tôi lại search thấy tấm vé nhưng mà tôi ngỡ sẽ đánh mất buổi trước. Một ý suy nghĩ vụt lóe lên trong đầu… tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế sửa chữa cho tấm vé hôm nay, chỉ cần sửa tháng ngày là xong.
– con cháu này đứng lại – giờ đồng hồ chú Thành làm cho tôi giật nảy mình, mặt cắt không hề hạt máu. – con cháu đem xe pháo lại kia, lát nữa nói chuyện.
Dựng xe vào một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỷ cùng với bao nỗi sợ hãi hãi, hối hận mỗi một khi một tăng. Người sau cuối lấy xe ra là tôi. Tôi lốc thốc dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như phần nhiều ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh tải hỏi:
– có chuyện gì thế?
– học viên này dùng vé giả! – Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi chuyển tấm vé mang lại cô Thơ xem. Tôi ao ước khóc nhưng không phải vì sợ hãi nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt chú ý cô nhưng mà tôi biết thế bởi tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt rét ran.
– Đây là em Phương Thu, lớp 8I của cô ấy Liên – Cô bảo chú Thành, giọng bi đát buồn. – Tôi bảo lãnh cho em ấy. Rồi cô bảo tôi:
– Em về làm phiên bản tường trình gởi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Gián trá là xấu lắm. – Cô nói nhẹ nhàng tuy thế từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:
– Vâng ạ.
Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mỗi khi mà đưa vào phòng quấn chăn kín đáo mít. Tôi nhắm đôi mắt nhưng quan yếu ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át trọng điểm hồn tôi. Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ tiến hành nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Cha mẹ tôi sẽ ra làm sao khi biết mình hiện ra một đứa con dối trá? và còn lớp tôi nữa, tôi tất cả làm cô công ty nhiệm và đồng đội phải xấu hổ vị “dây dưa” với cùng 1 đứa hư lỗi như tôi? “Phải cứu vãn cái gì còn hoàn toàn có thể cứu vãn! bản thân là tín đồ bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bước đầu viết ba phiên bản kiểm điểm, một giữ hộ cô Thơ, một giữ hộ cô nhà nhiệm với một gửi chú Thành, trong các số ấy tôi tường trình lại toàn thể sự việc. Tôi thừa nhận lỗi nhưng lại không xin tha vật dụng vì trong thâm tâm tôi gọi tội tôi lớn lắm…
Tôi chỉ xin chớ nêu việc này trước toàn trường nhằm cô giáo nhà nhiệm và bạn bè không buộc phải xấu hổ vị tôi, nhằm danh dự của một tập thể lớp dẫn đầu khối không biến thành bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng chuẩn bị nhận án kỷ vẻ ngoài cao nhất: buộc thôi học. Các ngày tiếp theo kế tiếp tôi sống trong sự phải chăng thỏm chờ đón cái án kỷ cách thức nhưng mãi ko thấy. Bên cạnh đó mọi người đã quên hẳn tội trạng của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với bọn chúng tôi, cô Thơ nói:
– bè lũ lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận biết sự liên minh yêu yêu quý nhau và sự nhiệt liệt với đồng đội lớp của từng cá nhân.
Cô hoàn thành lời ở đó với mỉm mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo đáo tiềm ẩn thông điệp: các thầy cô với chú Thành đã tha thứ mang đến tôi rồi.
Đã tía năm trôi qua, mỗi một khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi trường hợp ngày đó không tồn tại sự bao dung, rộng lượng của cô ấy Thơ, cô nhà nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi vẫn ra sao? có thể tôi chỉ buộc phải chịu một án kỷ khí cụ nhẹ, rất có thể là nêu thương hiệu trước toàn trường… chỉ cụ thôi cũng thừa đủ cho một dấu chấm hết đối với một học sinh ngoan ngoãn. Một ai này đã nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học… án kỷ giải pháp nặng nhẹ không giống nhau nhưng gần như làm một học viên tuột dốc nhanh hơn mà lại thôi”. Sự bao dung của những cô và chú vẫn ngăn quán triệt tôi tự coi bản thân là tín đồ bỏ đi để mà thoải mái tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu vươn lên là con bạn trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi thứ nhất và tuyệt nhất của tôi.
Bài làm cho 6
Hôm ấy, khu đất dát kim cương ánh nắng, trời đuối dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Tuy vậy nó vẫn là ngày xuất xắc đẹp, trường hợp tôi không tồn tại bài soát sổ khoa học tệ hại mang đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi cách nhẹ lên cầu thang nhưng mà chân trĩu nặng lại. Tôi bi lụy và lo vô cùng, tuyệt nhất là khi gặp gỡ mẹ, fan tôi nói rất chắc hẳn rằng vào tối qua: “Con học bài xích kỹ lắm rồi”. Mẹ đâu biết khi mẹ lên đơn vị ông bà, bố đi công tác, tôi chỉ ngồi vô trong bàn laptop chứ nào bao gồm ngồi vào bàn học, vì chưng tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, do tôi được mười điểm bài xích trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ hiện giờ lại nói với mẹ: “Con chưa học bài hôm qua” sao? Không, nhất quyết không.
Đứng trước cửa, tôi thốt nhiên nảy ra một ý “Mình demo nói dối bà bầu xem sao”. Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Chị em tôi từ trong nhà bếp chạy ra. Chú ý mẹ, tôi xin chào lí nhí “Con xin chào mẹ”. Như đoán hiểu rằng phần nào, mẹ tôi hỏi: “Có vấn đề gì cố con”? Tôi đưa người mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ nóng ức: nhỏ bị đau tay, không triệu tập làm bài xích được yêu cầu viết ko kịp”… chị em tôi nhìn, tôi chũm tránh hướng khác. Bỗng chị em thở dài! “Con thay áo quần rồi tắm rửa rửa đi!”.
Tôi “dạ” khẽ rồi đi nhanh vào chống tắm cùng nghĩ thầm: “Ổn rồi, mọi bài toán thế là xong”. Tôi tưởng chuyện như vậy là kết thúc, tuy vậy tôi đang lầm. Sau ngày hôm đó, người mẹ tôi cứ như fan mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắn nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào người mẹ cũng đề cập tôi. Bà mẹ tôi ít mỉm cười và thủ thỉ hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình ko ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm xúc như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi ân hận hận khi nói dối mẹ. Nhưng mà tôi vẫn chưa đủ anh dũng để xin lỗi mẹ. Tốt nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương tối vẫn sẽ chảy “róc rách” bên trên kẽ lá. Quan sát mẹ, bà bầu vẫn đang ngủ say. Tuy nhiên tôi đoán là bà bầu mới chỉ ngủ được nhưng thôi. Tôi nghĩ: Quyển “Truyện về bé người” không đọc, mình hiểu thử xem”. Nghĩ vậy, tôi mang cuốn sách đó cùng giở trang cổng output đọc. Hợp lý ông trời đã giúp tôi rước cuốn sách đó để đọc mẩu chuyện “lỗi lầm” chăng ! “…
Khi Thượng đế tạo thành con người, Ngài đang gắn mang lại họ hai mẫu túi vô hình, một túi đựng lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia treo ở sau sườn lưng chứa tội lỗi của mình, cần con người thường không nhận thấy lỗi của mình”. Tôi suy ngẫm: “Mình ko thấy lỗi lầm của chính mình sao?”. Tôi nghĩ hết sức lâu, bất chợt người mẹ tôi mở mắt, trở lại giường. Quan sát mẹ, thoải mái và tự nhiên tôi đi cho một quyết định: Đợi người mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một miếng giấy nắn nót đề vài chữ. Người mẹ tôi cách ra, tôi để mảnh giấy bên trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi tấn công răng rửa phương diện xong, rời khỏi và… sẵn sàng ăn bữa sáng ngon lành do người mẹ làm. Cùng thật lạ, miếng giấy ghi chữ: “Con xin lỗi mẹ” đã đổi thay đâu mất, thế vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, niềm vui mãn nguyện vì chị em đã gật đầu đồng ý lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy này vẫn nằm yên trong bộ sưu tầm của mẹ. Tôi yêu chị em vô cùng, và tự nhủ đang không khi nào để mẹ bi đát nữa. Tôi cũng rút ra được bài học kinh nghiệm quý báu: khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, các bạn sẽ có nhiều hơn thế một thứ chúng ta vẫn sẽ có, sẽ là tình thương.
“Từ thuở có mặt tình chủng loại tử trao con ấm áp tựa nắng chiều”.
Bài có tác dụng 7
Em với Quân cùng ngồi chung một bàn, Quân học rất tốt được các bạn trong lớp yêu mến. Thiếu hiểu biết sao em lại rất tức bực về điều đó, bởi xúc cảm cái gì mình cũng thua cậu ta. Trong một đợt ra chơi, trời vừa mưa xong, sân trường còn mấy vũng nước. Một ý nghĩa sâu sắc lóe lên vào đầu em, mang lại Quân bửa một bữa. Em rủ Quân chơi đuổi bắt, nhị đứa chạy vòng vèo quanh sân trường. Em chạy cấp tốc hơn Quân rồi bất ngờ dừng lại. Em nghĩ rằng Quân sẽ té xuống đất, ai dè từ đầu đến chân Quân đâm sầm vào tường mặt cạnh, tiết chảy lênh láng. Em hốt hoảng la toáng lên, mọi người đến giúp và cùng đưa Quân vào phòng y tế của trường.
Nhìn Quân khổ sở mà lòng em xót xa thừa chừng. Em trường đoản cú mắng mình thật là đồ dùng tồi tệ, “Tại sao mình lại có ý nghĩ độc ác như thế? bạn ấy học tốt hơn mình thì phải nỗ lực hơn bắt đầu đúng chứ. Kẻ đáng bị đau là bản thân chứ chưa hẳn Quân”. Lúc đó em chỉ gồm một mong ước duy nhất, ước ao sao mọi câu hỏi chưa xảy ra. Cô y tá băng lại vết thương mang đến Quân. Em đến mặt Quân, di động Quân nghẹn ngào thú thừa nhận với Quân tất cả: “Hãy tha lỗi cho chính mình Quân nhé!”. Trường đoản cú đấy trở đi không bao giờ em gồm y định chơi kém với bạn bè nữa.
Dàn bài bác về trung ương trạng của em sau khoản thời gian để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạnBài có tác dụng 8
Năm học lớp 6, lớp 7, tôi thi học tập sinh tốt môn Toán toàn huyện, hầu hết giành đuợc giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu cợt tôi là đạt được “giải khúc khích!”.Lên lớp 8, cha mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai bà mẹ tôi mọi chuyển cho trường mới: trường Trung học cửa hàng Phạm Ngũ Lão. So với các bạn học trong lớp thì tôi chỉ vào nhiều loại học hơi môn toán, còn môn Ngữ văn, môn giờ Anh, tôi gồng bản thân lên nhưng mà chỉ lấy điểm trung bình. Tôi ra đời tự ti, thậm chí có những lúc tỏ ra yếu nhát. Giờ học tập Tiếng Việt, thầy giáo lên giảng bài bác rất hay, tuy thế tôi không đủ can đảm giơ tay phạt biểu. Ngơi nghỉ tổ học tập tập, nghỉ ngơi lớp, tôi ngồi yên như thóc trong bồ. Các bài đánh giá toán, tôi chỉ được 7, 8 điểm; cô Thanh vẫn phê là “trình bày rối” chưa khoa học. Thậm chí, có lần tôi còn hỗ trợ trò cười cho tất cả lớp. Tôi call cây đàn ghi ta (Lục huyền cầm) là cây bọn “cai – nha” lúc làm bài bác văn thuyết minh. Giờ đồng hồ ra chơi, tôi không nhiều ra sảnh đá cầu, khiêu vũ dây cùng các bạn, v.v…
Tôi trở bắt buộc vụng về khi phi vào phòng tác dụng học vẽ, học đàn, học tập hát. Buổi học tập hôm ấy, khi các bạn kéo ra sảnh chơi, tôi sinh hoạt lại một mình trong chống chức năng. Lưỡng lự tôi hí hoáy nuốm nào này mà làm đứt dây bọn vĩ cầm. Sự cố kỉnh xảy ra, tôi khôn xiết lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình tạo ra. Cứ lạng lẽ và thức giấc bơ…”. Buổi tập hát tiếp tục. Dòng Diệu kêu lên: ”Đàn đứt dây rồi!” Cô Liên cùng cô bỏ ra hỏi: “ Ai làm đứt dây đàn?” Nhưng toàn bộ đều nhìn nhau lặng lặng! Cô Liên và cô bỏ ra đều tỏ ý ko vui. Sau sự nắm ấy, thầy công ty nhiệm lớp 8A, hạ nút hạnh kiểm của chiếc Diệu (nhóm trưởng) cái Hoàn (nhóm phó) trong nhóm ca vũ xuống một bậc, tự loại xuất sắc xuống các loại khá. Năm học sắp hoàn thành rồi. Diệu và Hoàn phần đa học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bàn sinh hoạt quý mến.
Chuyện ấy làm tôi day dứt trong lòng mãi. Những đêm tôi nai lưng trọc với tự trách mình sao hèn nhát thế? nguyên nhân không can đảm tự nhấn lỗi nhằm Diệu với Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi đã trôi qua. Nhắc lại làm đưa ra cho mệt…”
Lòng trường đoản cú trọng vẫn nâng đỡ trung ương hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy công ty nhiệm nói rõ sự việc, xin thừa nhận kỉ luật: đề xuất thầy ko hạ nút hạnh kiểm của cặp đôi Diệu, Hoàn…
Thầy Cảnh gặp gỡ riêng tôi. Thầy nói đến lòng từ trọng, sự hèn hạ và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, cổ vũ tôi. Cơ hội đầu, tôi cứ ngỡ các các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Tuy nhiên thật ko ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được 5 điểm 10, xếp loại xuất sắc văn hoá, loại tốt hạnh kiểm.
Nhớ lại kỉ niệm thời non dở hơi ấy, bài học kinh nghiệm ngụ ngôn về chuyện “Đóng đinh lên cột và nhổ đinh” những lần mắc một khuyết điểm với mỗi lần sửa chữa được một lỗi lầm… làm cho tôi cứ nao nao lòng.
III – Em hãy viết bài văn kể lại trọng tâm trạng của em sau thời điểm để xảy ra một chuyện có lỗi cùng với bạn
Em hãy viết bài văn kể lại vai trung phong trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện bao gồm lỗi với bạnKỉ niệm về tình chúng ta của tôi cùng với Lan khôn cùng đẹp, nó làm tôi cảm thấy niềm hạnh phúc và như mong muốn vì mình đạt được một tình chúng ta đáng quý ấy. Tình bạn của công ty chúng tôi càng to hơn khi tôi đã làm một chuyện gồm lỗi cùng với bạn. Sau lần đó cửa hàng chúng tôi hiểu nhau hơn và càng lắp bó với nhau hơn trước.
Cái lần lưu niệm ấy đối với cửa hàng chúng tôi đó vào ngày sinh nhật lần đồ vật 15 của bạn. Trước lúc buổi tiệc bắt đầu, tôi là fan đến sớm nhất sẽ giúp bạn trang trí tiệc. Cũng vì shop chúng tôi rất thân nhau, yêu cầu phòng của chúng ta cũng nhu chống của tôi, nên tôi đã bắt buộc giường của công ty nằm nghỉ mà không lo lắng điều gì. Nằm lên mẫu giường nhỏ nhắn của bạn, tôi đu mang theo tiếng nhạc phân phát ra từ chiếc đài nhỏ, xúc cảm có vật gì cộm bên dưới giường, tôi lôi lên hoa ra đó là cuốn nhật kí của bạn.
Tôi mở ra từng trang yêu thích đọc phần lớn dòng chữ hiển thị trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi đo đắn rằng Lan đã đứng đó từ cơ hội nào, gói bánh bên trên tay các bạn rơi xuống. Thú vui trên môi vụt tắt,đôi môi chúng ta mím chặt lại, đôi mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch. Lan nói to:
-Bạn đang làm những gì đó!
Bị bất ngờ, tôi cuống quýt, sự mắc cỡ cùng lo lắng hiện lên nét phương diện của tôi, quyển nhật kí rơi xuống đất. Phần lớn thứ ra mắt quá cấp tốc làm tôi quan trọng tưởng tượng được. Tôi im thin thít không nói lời nào thấy lúc trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt, góc nhìn bạn dành riêng cho tôi khác với phần đa ngày bình thường.
-Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi!
Bữa tiệc diễn ra vẫn cực kỳ vui vẻ, Lan đã nỗ lực để mọi tín đồ không nhận ra sự khác lạ trong quan hệ tình dục của bọn chúng tôi. Buổi tiệc tan, Lan vẫn thăng hoa tiễn tôi cùng chúng ta ra về. Về đơn vị tôi cực kỳ day chấm dứt về hành động của mình, tôi tự trách mình ” lý do mình lại lớn mò đến vậy .”Trong tôi luôn muốn nói nhu muốn lỗi tuy vậy sao nặng nề quá!
Tôi sẽ thức cả đêm cân nhắc để tra cứu ra giải pháp xin lỗi, khiến bạn mở lòng mà lại tha thức đến tôi. Mà lại điều khiến tôi không còn sức quá bất ngờ đó là việc, trong những khi tôi đang hồi hộp không biết nói cầm nào thì bạn nhìn tôi với nói:
-Trong cuộc sống thường ngày không ai ko mắc lầm lỗi nhưng tín đồ biết sữa chữa trị và nói nhu muốn lỗi là người xuất sắc và cậu đã làm được đấy thôi! vì vậy mình sẽ tha thứ mang lại cậu.
Lời nói của công ty đã giúp tôi cảm nhận được một tình bạn vĩ đại mà bạn giành cho tôi. Coi trộm số đông điều riêng tứ của người khác là việc làm xứng đáng phê phán, họ đừng buộc phải mắc không đúng lầm, đừng làm cho rạn nứt tình yêu quý giá mà lại không phải ai cũng có được.
Trên là những bài văn chủng loại hay cùng với đề bài xích là ghi lại, viết lại trung khu trạng của em sau khoản thời gian để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn bè được Mâm cơm trắng Việt sưu tầm với tổng hòa hợp lại. Chúc các bạn chọn được bai van mau tuyệt nhat.