Sau vài thập kỷ quan sát lại, hoàn toàn có thể thấy rõ sự sự không tương đồng về chế độ xã hội với ý thức hệ đã dẫn đến dòng kết khác hoàn toàn to lớn cho vụ thảm gần kề Gwangju tại nước hàn năm 1980 và vụ thảm cạnh bên Thiên An Môn sinh sống Bắc tởm năm 1989.
Bạn đang xem: Phong trào dân chủ gwangju
Sau khi Olympic Bắc kinh 2008 khép lại, cùng với sự quan trọng tâm của truyền thông toàn mong thì cũng ít nhiều người đặt câu hỏi về sau này của Trung Quốc: Liệu sau khoản thời gian tổ chức thay vận hội, thì trung quốc có hệt như Hàn Quốc năm xưa, xẩy ra chính đổi mới và tiến mang lại dân chủ?


Nghĩa trang tưởng niệm những nạn nhân của vụ thảm gần cạnh GwangjuSự khiếu nại Gwangju với vụ thảm ngay cạnh Thiên An Môn có ít nhất ba điểm tương đồng:Một là tương đồng về tính chất, người tham gia phần nhiều là học sinh thành thị yêu cầu dân chủ, phần đa bị cơ quan chỉ đạo của chính phủ phán quyết là bạo loạn, rất nhiều bị quân nhóm trấn áp. Quân đội Hàn Quốc giờ đây trực tiếp nổ súng nhằm vào nhóm tín đồ kháng nghị; quân giải phóng trung quốc thì còn hơn thế, vừa nổ súng nhằm vào nhóm người rút lui, lại còn tùy ý càn quét bạn dân sinh sống khu nhà quanh đó, tới những người xem làm việc trên phố cũng trở nên bắn chết. Đây cũng chính là hai vụ thảm sát lớn nhất xảy ra vào thời điểm cuối thế kỷ 20 nghỉ ngơi châu Á.Hai là việc cơ quan ban ngành đều thực hiện thanh toán trấn áp sau sự kiện. Sau sự kiện Gwangju, tại nước hàn có mấy ngàn con người bị bắt, hơn 800 đơn vị báo bị trừng phạt. Sau sự kiện Lục Tứ tại Trung Quốc, hàng ngàn người bị bắt, chỉ riêng rẽ “Nhân Dân Nhật Báo” đã tất cả 312 nhà báo bị cách chức hoặc đuổi khỏi tòa soạn. Theo số liệu được thống kê chính thức, trong khoảng 4 năm tiếp theo sự khiếu nại Lục Tứ, rộng 200 tờ báo bị cơ quan ban ngành đóng cửa.Ba là sau khi sự việc phát sinh, tổ chức chính quyền chấp chính đều rất dao động, bí quyết gọi thương hiệu sự kiện không chấm dứt hạ rẻ mức độ. Cơ quan chỉ đạo của chính phủ Chun Doo-hwan của nam giới Hàn thuở đầu gọi là
“bạo loạn Gwangju“, trong tương lai sửa lại thành
“sự kiện Gwangju“, sẽ hạ rẻ giọng điệu. Tổ chức chính quyền Đảng cộng sản trung quốc (ĐCSTQ) còn ko ngừng biến hóa cách gọi, thứ nhất quy chụp mang lại “Lục Tứ” thành “
bạo loàn phản cách mạng”, kế tiếp hạ xuống thành
“bạo động”, rồi sau lại biến đổi “
sự kiện”, trong tương lai nữa thì thay đổi lại là “
sóng gió“, bí quyết gọi ở đầu cuối là
“sự khiếu nại ấy”. Qua năm biện pháp gọi, mỗi lần đều hạ thấp mức độ, chứng tỏ ĐCSTQ cũng cảm xúc đuối lý, không bí quyết nào lạc quan dõng dạc nữa.
Nhân dân có quyền lợi và nghĩa vụ vũ trang từ vệ
Đương nhiên, số đông điểm khác biệt của hai sự kiện này cũng khá nhiều. Đầu tiên là số fan tử vong không giống nhau, sự khiếu nại Gwangju có 191 bạn chịu nạn, còn thảm tiếp giáp Lục Tứ của Trung Quốc, cho tới nay không ra mắt con số tử vong chính thức. Bác sỹ Nicholas Kristof được phóng viên New York Times thường xuyên trú sống Bắc Kinh phỏng vấn lúc đó đã ước tính, số tín đồ tử vong có thể trong khoảng 400 cho 800. Ông Kristof nhận định, mang đến dù con số ước tính thấp duy nhất là 400, thì cũng thừa qua tổng số học sinh sinh viên mà các triều đại trung quốc giết sợ hãi trong lịch sử cộng lại. Năm 2008, khi kỷ niệm 19 năm sự khiếu nại Lục Tứ, có báo cáo nói rằng, một vị tướng lĩnh giải tỏa quân tiết lộ, số tín đồ tử vong trong Lục Tứ là hơn 600 người. Mặc mặc dù cho là 600 người, thì cũng vội hơn bố lần so với sự kiện Gwangju.
Xem thêm: Phim Khu Vườn Kẹo Ngọt Tập 2 7000 Vietnamese Words Dictionary With Definitions
Vụ thảm gần kề Thiên An Môn năm 1989Một điểm không giống nhau nữa là, sinh hoạt sự kiện Gwangju, dân đô thị và học sinh đều gắng lấy vũ khí phản nghịch kháng, trực tiếp chống lại quân đội chính phủ nổ súng, hơn nữa còn kiên trì trong khoảng 10 ngày. Thậm chí có lúc, họ còn khiến cho quân cơ quan chỉ đạo của chính phủ phải thụt lùi vùng ngoại ô. Vì chưng bất mãn với những tờ báo cùng đài phân phát thanh thân cơ quan chỉ đạo của chính phủ không báo cáo sự thật, dân thành thị Gwangju còn đốt cháy tòa báo, tiếp đến tự có tác dụng báo riêng, công bố sự thiệt với cố giới. Còn làm việc Trung Quốc, vào sự khiếu nại Lục Tứ, hết sức nhiều phần tử trí thức hô hào khẩu hiệu
“phi bạo lực, họ không tất cả kẻ thù, hoà bình là tiêu chuẩn chỉnh tối cao” v.v.. Điều này rất khác biệt so với người Hàn Quốc, người Gwangju không hô hào, họ khôn xiết tỉnh táo, quân cơ quan chính phủ tới trấn áp, chính là tới thịt người, quần chúng có quyền hạn vũ trang từ bỏ vệ, đó chưa hẳn là bạo lực, nhưng mà ngược lại đó là chống lại bạo lực, chấm dứt tranh đấu bạo lực, là để đảm bảo sự oai nghiêm và tính mạng con người của con bạn mà liều bị tiêu diệt một phen.Ngày nay, sinh sống Hàn Quốc không người nào chỉ trích tín đồ dân Gwangju cơ hội đó cầm vũ khí lên phản phòng là hành động bạo lực, ngược lại còn cho đó là một trong cuộc tải chống bạo lực dân chủ. Cơ mà tại Trung Quốc, nói cả rất nhiều người dân cùng phía quân đội, đều la hét “
phi bạo lực”, thực tiễn là không thích thừa nhận bạn dân có quyền lợi vũ trang tự vệ. Điều đó cũng tương đương với vấn đề nói rằng, lần tới giải tỏa quân mang đến trấn áp, bạn ta vẫn sẽ liên tục đợi bị giết. Lịch sử vẻ vang cận đại của trái đất có nhị danh nhân kêu gọi phi bạo lực, và hồ hết thành công. Một người là Ghandi của Ấn Độ, một bạn là Matin Luther King của Mỹ, mà lại họ đa số là đối lập với cơ quan chính phủ dân chủ: Ghandi đối diện là nước anh với chế độ tuyển cử, King đối lập là quốc gia mỹ dân chủ. Do vậy họ lôi kéo hòa bình, phi bạo lực là tất cả tác dụng. Nhưng y hệt như lãnh tụ tinh thần của dân chúng Tây Tạng là Đạt Lai Lạt Ma, đối lập với chính phủ nước nhà chuyên chế của ĐCSTQ cũng lôi kéo phi bạo lực, kết quả cho tới bây giờ đã rộng nửa cụ kỷ rồi, mà không có bất cứ hiệu quả nào. Đối diện với siêng chế, điều tín đồ ta càng nên nhấn mạnh là quyền lợi, bao gồm cả câu hỏi nhân dân có quyền hạn vũ trang từ vệ, chứ không hẳn lớn tiếng hô hoán phi bạo lực.
Kẻ siêng chế sẽ không khai ân so với người cúi đầu
Đương nhiên, điều không giống nhau lớn tuyệt nhất giữa nhị sự kiện là, sự khiếu nại Gwangju vẫn được hoàn toàn minh oan, gần như người chạm chán nạn được bồi thường, fan chịu trách nhiệm đã bị xét xử. Còn thảm cạnh bên Lục Tứ của Trung Quốc, cho đến nay mãi vẫn ko thấy dấu hiệu được minh oan. Vì sao kết cục lại không giống nhau như vậy? Nó có tương quan đến việc bộ phận trí thức nhì nước, nhất là tín đồ lãnh đạo dân với quân của hai nước có cách nghĩ khác nhau, cho tới người giai cấp cầm quyền ở nhì nước không giống nhau.
Kim Dae Jung, vị Tổng thống trong nhiệm kỳ 1998-2003 đặc xá cho ông Chun Doo-hwan, từng hai lần bị kết án tử hình. Mon 8/1973, ông bị bắt cóc trên Nhật Bản, sau 129 giờ đồng hồ bị giam giữ, ông được trả về nhà nghỉ ngơi Seoul. Năm 2000, ông được trao giải Nobel Hòa Bình.Không không nhiều nhân sĩ quân cùng dân ở trung hoa yêu cầu chính quyền ĐCSTQ
“giải oan cho sự kiện Lục Tứ”. Nhưng phiên bản thân cách gọi này cũng bằng như là thừa nhận tính đúng theo pháp, tính oai quyền của cái cơ quan ban ngành kia. Cơ quan ban ngành ĐCSTQ vào sự khiếu nại Lục Tứ, trường hợp muốn bản thân nó đi từ địa điểm giết người đến giải oan dìm lỗi, thì xúc tích và ngắn gọn không hòa hợp lý, không dừng lại ở đó trong toàn cảnh đạo đức láo loạn vì vậy thì về mặt thực hiện trên thực tế cũng không làm được. Sự kiện Gwangju ở nước hàn sở dĩ hoàn toàn có thể được giải oan, vì chưng nó không phải là tác dụng của việc kêu gọi giải oan, mà là hiệu quả của việc ngừng nền kẻ thống trị độc tài, tạo dựng nên cơ chế dân chủ. Người hàn quốc cho rằng, nếu không kiến lập cơ chế dân chủ, thì hoàn toàn không thể có việc rửa oan thiệt sự cho việc kiện Gwangju. Chúng ta đặt hết sức quan trọng vào việc xong nền chuyên chủ yếu độc tài. Ví như năm 1988 trước Olympic Seoul, điều fan dân nước hàn yêu cầu chưa hẳn là giải oan cho việc kiện Gwangju, mà lại là yêu cầu biến hóa hiến pháp, thực hành trực tiếp bầu cử tổng thống, từ do báo chí và ngôn luận, chuyển sang chính sách đa đảng, tuyển chọn cử dân chủ. Lúc bấy giờ có 10 triệu người ký vào lá thư liên danh (dân số nước hàn lúc đó là 40 triệu người). Một điều hết sức đáng để ý khác là, người nước hàn là
“yêu cầu” chính phủ như thế nào, chứ chưa hẳn là
“thỉnh cầu” thiết yếu phủ. đặc điểm của hai loại
“cầu” này trọn vẹn khác nhau. Fan Trung Quốc luôn luôn chủ trương thỉnh cầu thiết yếu phủ, khẩn cầu chính phủ. Trong di chuyển dân nhà năm 1989, việc học sinh lúc đó quỳ trước Đại lễ mặt đường nhân dân, là điển hình nhất cho bài toán
“khẩn cầu, van xin” ĐCSTQ khai ân. Còn tín đồ dân Hàn Quốc không như vậy, chúng ta là yêu cầu bao gồm phủ, là tranh đấu, kháng nghị, phản kháng. Chính vì kẻ chăm chế xưa nay sẽ không còn bởi bạn ta cúi đầu cơ mà khai ân, độc nhất là ĐCSTQ xưa nay chưa từng cảm hễ khi bạn khác cúi đầu. Người hàn quốc không khẩn ước kẻ độc tài khai ân, mà là thúc bách kẻ độc tài cụ đổi.Sự khiếu nại Gwangju được minh oan, chưa hẳn là cái cơ quan chỉ đạo của chính phủ độc tài tạo ra sự khiếu nại Gwangju đó đứng ra làm, ngược lại, sau thời điểm cái chính phủ nước nhà độc tài đó bị kết thúc, nước hàn có cơ quan chính phủ dân tuyển thật sự, rồi thông qua phương thức lập pháp mà thực hiện giải oan. Còn sự khiếu nại Lục Tứ của Trung Quốc, trong cả mấy thập kỷ vẫn chưa được minh oan, chính là bởi kẻ đương quyền bây giờ vẫn là cái cơ chế cầm quyền giết người năm xưa!