Mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng hạnh phúc chưa phải là thứ từ bên trên trời rơi xuống, cũng chưa phải là sản phẩm công nghệ đợi người khác đem lại cho mình, mà hạnh phúc là thứ phiên bản thân mỗi người phải tự sản xuất ra, xây dựng, cất giữ và cố gắng vun đắp mỗi ngày.Bạn sẽ xem: Phim hạnh phúc từ trên trời rơi xuống
Bạn sẽ xem: hạnh phúc từ bên trên trời rơi xuốngBạn đang xem: Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống
Tôi cách sang một chương đời mới, niềm hạnh phúc không còn có sẵn ở kia nữa. Tôi đề xuất vượt qua hết thách thức này đến thách thức khác nhằm tìm lại niềm hạnh phúc cho cuộc sống mình.Nghe lời răn dạy của mẹ, tôi quay trở về Sài Gòn, liên tục học đại học. Người mẹ nói tôi một mực phải tốt nghiệp đại học, đi làm và từ bỏ nuôi con bằng chính sức của mình. Vậy là tôi vác một cái bụng ngày càng lớn ngồi bên trên giảng đường trong tiếng xì xầm, bàn tán của chúng ta bè. Hai tuần mẹ lên thăm tôi một lần, dẫn tôi đi khám thai với nấu mang đến tôi nạp năng lượng những món tôi thèm. Các đêm đứa bé nhỏ quẫy đạp khiến cho tôi mất ngủ, đầy đủ lúc kia tôi lại nghĩ về tương lai u ám và sầm uất phía trước, lại khóc, lại hay vọng. Tuy nhiên cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi trường đoản cú nói với bản thân bản thân rằng tôi bắt buộc sống khỏe khoắn để bù đắp cho đứa con tôi chuẩn bị sinh ra, tôi đề nghị sống niềm hạnh phúc để người mẹ tôi yên ổn lòng.Một tháng trước thời gian ngày sinh, chị em chuyển lên sài thành ở hẳn cùng với tôi. Còn tôi xin bảo lưu công dụng học tập ngơi nghỉ trường để sẵn sàng cho một cuộc thừa cạn đầy đau đớn. Nhờ ơn trời, đứa bé bỏng sinh ra kháu khỉnh, khỏe khoắn mạnh. Bà mẹ tôi chú ý đứa bé nói nội địa mắt: người chị em nào sinh ra con mình đều mong muốn con mình khỏe mạnh, hạnh phúc. Trường hợp con gồm bề gì, người người mẹ còn chịu buồn bã nhiều hơn. Bây chừ con đang trở thành mẹ, con đề nghị sống thật mạnh mẽ để bảo đảm con mình, cũng tương tự mẹ sẵn sàng chuẩn bị làm tất cả mọi thứ trên đời này để bảo vệ con. Tôi lại khóc, nước đôi mắt ràn rụa. Đứa con nhỏ dại xíu, nhỏ bé bỏng ở ngoan ngoãn yêu cầu tôi, chị em tôi phải tôi, xã hội này còn cần tôi làm cho một điều nào đó có ích. Vậy thì tôi quan yếu chết, ko được chết, bởi chết là ích kỉ, là vô nghĩa. Tôi cần sống kiên cường, sống trẻ khỏe vì tôi cùng vì những người tôi yêu thương.Sóng gió lại thông liền nhau ập đến. Ba tôi ngoại tình. Tôi không dám trách ông, vì có lẽ ông chỉ ao ước tìm chút niềm vui phía bên ngoài cái gia đình đầy nước mắt này. Nhưng lại tôi yêu đương mẹ. Vì chưng tôi mà chị em phải chịu đựng khổ, cảm xúc ân hận, dằn vặt dưng đầy vào lòng. Chính tôi chứ không người nào khác đã có tác dụng tan nát mái ấm gia đình lý tưởng, hạnh phúc mười mấy năm qua. Trước lúc về quê gặp ba, bà bầu nắm chặt tay tôi nói rằng: trường hợp như ba bà bầu có chuyện gì, đó chắc chắn không yêu cầu là lỗi của con, ba bà bầu vẫn ngọt ngào con. Tôi ôm siết mẹ vào lòng, nói trong tiếng nấc: bà mẹ ơi, toàn bộ là lỗi của con, xin mẹ hãy tha thứ mang lại con. Bà bầu tôi ôm lấy gương khía cạnh tôi, thì thầm: Hạnh phúc không hẳn là thứ tự nhiên và thoải mái mà có, niềm hạnh phúc là do bạn dạng thân mình chế tạo ra ra, xuất bản và cất giữ mỗi ngày. Mẹ dường như không giữ được niềm hạnh phúc của mình, là lỗi của mẹ, chưa hẳn lỗi của con. Đừng lưu ý đến ngốc nghếch như vậy.2 tuần sau, chị em tôi quay trở lại Sài Gòn, sở hữu theo rất nhiều đồ đạc. Chị em nói trong hơi thở nhẹ nhõm: mẹ ra quyết định li hôn. Bà mẹ sẽ gửi lên sài thành ở tầm thường với con. Vậy là từ tiếng tôi bao gồm một mái ấm gia đình mới, tôi gồm mẹ, gồm con trai. Đó chưa phải là một gia đình hoàn hảo trong mắt của tương đối nhiều người, tuy vậy với tôi kia thật sự là 1 trong gia đình, bởi cửa hàng chúng tôi yêu yêu quý nhau, khích lệ nhau thừa qua khó khăn và tin cẩn vào tương lai giỏi đẹp rộng đang hóng ở phía trước.