Chap 2: (Chap này mình đang kể theo lời của Linh, mang đến dễ miêu tả, miêu tả cảm xúc ý cơ mà ^^!) -LINH ƠI! -Dạ nhỏ xuống tức thì ạ! Xin tự reviews với những bạn, bản thân tên là Hà Nhật Linh, năm nay mình 17 tuổi rồi nhé! Mình sẽ học tại một ngôi trưởng bé dại gần công ty mình, cơ mà đó chỉ rất có thể coi là thừa khứ thì đúng hơn.
Bạn đang xem: Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc
Nguyên nhân ư? do mình học cực kỳ lắm nhé! Mình vừa mới được một học đột nhiên toàn phần tại một ngôi trường cực kì to với đẹp, và bây giờ chính la ngày trước tiên mình đến trường mới, đó cũng là tại sao mẹ mình yêu cầu la hét nãy giờ đồng hồ đó. -Ăn sáng cấp tốc đi bé -Dạ bà mẹ mình đó, bà bầu hiền và xuất sắc lắm, bà mẹ không có ông chồng đâu, nên người mẹ vẫn luôn luôn thương mình nhất, đến giờ mình vẫn ko nhớ vì sao mình lại tồn tại, tuy nhiên lại ngại hỏi mẹ nên đương nhiên là mình cũng không tồn tại cơ hôi biết điều này rồi. Vị sinh sống sống vùng nông xã nên bà mẹ làm nông dân, kim luôn luôn bán tiệm tạp hóa, đương nhiên là trong những lúc mẹ không phải ra ruộng rồi, còn mọi lúc mẹ phải đi chuyên lúa thì mình thường trông tiệm giúp mẹ, còn lúc tôi cũng bận thì chị em sẽ nhờ đến quyền giúp sức của mấy đứa trẻ hàng xóm. Bọn chúng nó lanh lẹ và cũng tốt lắm, trả công cho cái đó nó chỉ cần 1 viên kẹo là đủ. À, còn một chuyện nữa cực kỳ là quan trọng, chính là : người mẹ mình còn khôn xiết trẻ nhá! -Ăn cấp tốc còn đến lớp nữa con, trường nghỉ ngơi xa lắm, coi chừng trễ học đó! -Dạ! dứt ngay ạ Ăn xong xuôi bữa sáng, tôi mang chiếc xe đạp quen thuộc của bản thân mình nhưng sẽ được sửa sang và tô lại, trông nó hiện nay cứ như một loại xe đạp mới mua về vậy. Tôi không muốn bị quê ngay lập tức ngày thứ nhất ở trường bắt đầu đâu, bởi tôi nghe nói họ toàn là đơn vị giàu thôi. .... Sau cả tiếng đồng hồ đạp xe thì tôi cũng đang đi tới được ngôi trường đó. Là trường Quý Tộc, không chỉ là là mẫu tên, mà theo như tôi biết thì trường này cũng toàn dạy mang lại quý tộc, tức bọn nhà giàu kênh kiệu cùng cả hoàng tử công chúa gì đó nữa. Tôi không phù hợp họ, một trong những phần vì tôi muốn giàu có như họ, 1 phần vì họ thực sự không thể biết cư xử lịch sự, họ luôn luôn châm chọc hầu hết đứa đơn vị nghèo như tôi. Tôi hiểu ra vì thậm chí là những đứa công ty khá giả còn chê tôi thậm tệ mà. ngôi trường Quý Tộc to lắm, có khi vội 100 lần căn nhà bé dại của bà bầu con tôi ấy chứ! ngôi trường sơn màu kem, cánh cổng màu đen to đùng, chắc chắn là xe download cỡ lớn cũng đi qua được, trường có nhiều cây xanh được tỉa tỉ mĩ, sản xuất thành một lối đi từ cánh cổng, xuyên qua sân cỏ (nói là sảnh cỏ nhưng thật ra lối đi là xi măng còn phía hai bên là cỏ) và mang đến tòa nhà chính. Đứng ngẩn ngơ nhìn trưởng một hồi tôi bắt đầu dần tỉnh ra và bắt đầu bước chân vào cánh cổng to đó. Vừa vào vào tôi tức khắc nghe thấy một tiếng nói rất trầm : -Xin xin chào tiểu thư ạ Tôi lag mình quay khía cạnh về phía giọng nói. Đó là một trong người bọn ông tóc đen, gồm lẫn vài cộng tóc bạc, mặc áo vest đen trông siêu sang trọng. Nhìn sơ qua ông hệt như một cai quản gia, nhưng mà theo xem xét của tôi, chắc chắn chức vụ của ông là giám thị. Tôi mĩm cười : -Dạ cho con cháu hỏi, có bến bãi giữ xe đạp ở đây không ạ?-Vừa nói tôi vừa quan sát chiếc xe đạp điện mà mình sẽ dắt đi. -Thưa tè thư, tại chỗ này thường chỉ gồm chỗ nhằm xe hơi, còn xe đạp thì.... Ôi thôi! thay là tiêu tôi rồi, tôi lập tức dắt xe đạp điện ra ngoài, quan sát quanh thì tôi thấy ở giải pháp trường ko xa bao gồm một thiếu phụ ngồi cạnh xe pháo nước của mình. Mừng như vớ được vàng, tôi chạy thiệt nha mang đến : -Cô ơi! -Sao cháu? -Cô cho cháu để nhờ xe đạp điện trong công ty cô được không ạ? cháu sẽ trả tiền và ủng hộ nước giúp cô -Cũng được, không cần thiết phải trả tiền đâu cháu, mà con cháu học trường đó sao?-Vừa nói chấm dứt cô chỉ tay về phía trường Quý Tộc -Vâng ạ -Vậy sao cháu lại đi xe cộ đạp?Cô cứ tưởng học viên trường đó toàn đi xe tương đối chứ? -VẬY HẢ CÔ?-Tôi la béo đầy ngạc nhiên -Ừ, cô thấy học viên trường kia giàu lắm nhưng -Ơ...cháu chỉ là nhận học đột nhiên thôi ạ, nhà cháu xe sản phẩm còn không tồn tại nữa, mang đâu ra xe hơi như bọn họ -Ừ thôi được rồi, con cháu cứ nhằm xe làm việc đây, ra về rồi rước -Dạ...dạ...cháu cảm ơn cô những lắm Xong, đã xử lý được vụ xe cộ đạp, tôi phấn chấn chạy về ngôi trường Vê cho trường, tôi theo thầy giám thị (tức người đàn ông vào cứ như quản lí gia ban nãy) vào chạm mặt thầy hiệu trưởng để dấn lớp với nghe về một số quy định của trường so với học sinh, điều kì quặc là những pháp luật đó không không ít mà cũng không thể nghiêm khắc, kiên cố vì tại chỗ này toàn quý tộc bắt buộc họ sợ hãi sẽ nguy khốn tới tính mạng con người nếu như quá nghiêm khắc. Sau khi đã nhận được sách vở, thời khóa biểu, tôi đi tìm cái tủ của bản thân mình (trường có những ngăn tủ để học viên chứa sách vở, không đề xuất phải đưa đến mang lui nhiều). Bước đi trên hành lang, tôi để ý đọc tờ giấy chỉ vị trí cái tủ và nhiều lúc tôi lại ngửa khía cạnh lên xem tới chỗ chiếc tủ chưa. Thật lạ mắt vì tôi thấy vào nguyên một hiên nhà dài đầy tủ, tất cả 2 đôi tủ trông rất nổi bật nhất (tức là 4 mẫu tủ, 2 loại tủ kế nhau là một đôi), 1 song màu hồng, 1 đôi màu vàng, trong khi tất cả những mẫu tủ còn lại màu trắng. Tôi thấy thiệt lạ, lần chần ai mà thích nghịch nổi cụ nhĩ? sau thời điểm đã đựng bớt giấy tờ vào tủ, tôi trở lại đại sảnh, nơi học viên tụ tập nhiều nhất. Do còn lâu bắt đầu vào học cần đại sân vẫn chưa đông lắm. Tôi đứng làm việc trên quan sát xuống, đa số là nhằm ngắm khái quát tất cả. Mắt tôi dừng lại ở một anh chàng rất điển trai sẽ bị vây hãm bởi 1 lũ con gái dại trai, anh chàng rõ ràng là mong muốn được yên nên nói một điều gì đấy rồi mỉm cười một cái, kết thúc thì trải qua lũ đàn bà và mất tích luôn. Anh ta cười cợt đẹp lắm, làm tôi chỉ muốn bất tỉnh nhân sự đi thôi.Xem thêm: Tổng Hợp Truyện Tình Dục Vọng Đàn Bà #2, Trâu Già Gặm Cỏ Non
Vừa lúc đã mơ màng, bỗng nhiên tôi nghe tiếng cái thiếu phụ sinh la cực kỳ to : -A!HOÀNG TỬ ĐẾN RỒI! Cô chị em làm tôi hết hồn, còn nếu không thăng bởi tốt, có khi tôi đang lộn đầu từ bên trên cao xuống đất rồi ấy chứ. Sau khoản thời gian đã bình tĩnh, tôi nhìn theo phía mà con nhỏ dại vừa la chỉ tay về. Tác dụng là : Chả tìm ra gì vày quanh cái tên ấy là 1 trong những rừng đàn bà lẫn con trai, không xẩy ra vây như anh chàng ban nãy, tên này còn có vẻ có uy quyền, mọi fan chỉ đứng thành hình buôn bán nguyệt mà quan sát hắn ngưỡng mộ. Sau hắn còn 2 người đàn ông nữa, một tên đeo kính đen, trong cứ như làng mạc hội đen. Fan còn lại...chính là...chàng trai ban nãy. ................... máu học đầu tiên của tôi là huyết toán. Bà cô trình làng : -Tôi tên là Huệ, tôi đã là gia sư dạy toán cũng tương tự giáo viên công ty nhiệm của những em, trong năm này các em đã học lớp 11, không thể lạ gì trường mình và chúng ta trong lớp nữa. Nhưng bây giờ lớp bọn họ có một bạn mới chuyển đến. Mời em vào. Đó chắc rằng là tính hiệu của tôi. Tôi e dè bước vào và bước tới bục bảng, đứng cạnh cô -Mời em từ bỏ giới thiệu-Cô khẽ kể khi nhận biết sự im lặng ở tôi -Chào...các...bạn...mình thương hiệu là Hà Nhật Linh, mong các bạn giúp đỡ những hơn-Tôi nói đứt khúc vị sợ bị cười cợt nhạo, tuy thế nhận ra chúng ta không hề cười cần tôi nói trôi tan hơn. -Lớp chúng ta hết bàn rồi, ai có thể cho chính mình Linh ngồi cùng? -Em ạ!-Một đứa bạn đứng dậy, giơ cao siêu và quan sát tôi mỉm cười cợt -Vậy thì em ngồi cạnh Lam nhé. -Dạ-Tôi nói bé dại đủ cho cô nghe và bước xuống chỗ đứa bạn ban nãy nhìn sơ qua lớp tôi thấy lớp chỉ có tầm khoảng 30 học sinh và cũng chỉ bao gồm bao nhiêu kia bàn, dù thế bàn giành cho 2 bạn ngồi dẫu vậy mỗi bàn chỉ có 1 học sinh ngồi. Vừa ngồi vừa xem xét thì tôi nghe giờ đồng hồ cô ban ngoài nói: -Chào bạn! bản thân tên là Lam, hân hạnh được gia công quen -Cô các bạn này thân thiên quá-Tôi suy nghĩ -Chào bạn! bản thân tên Linh, hết sức hân hạnh được gia công quen cùng với bạn, cảm ơn chúng ta vì vẫn ình ngồi cùng-Sau lúc suy nghĩ,tôi nói -Không có gì mà-Nói rồi đứa bạn đó nở một nụ cười thật tươi sau đó 1 hồi lạng lẽ nhưng không phải im re nghe bà cô thao thao bất tuyệt về những luật của trường bà của bản thân cho học viên nghe nhưng là tĩnh mịch để suy xét về nam nhi trai ban nãy. Cuối cùng, tôi muốn biết thương hiệu của đấng mày râu trai đó nên đã bạo phổi dạng hỏi đứa bạn kia : -Bạn có biết 3 nam nhi trai gây chú ý ban nãy làm việc đại sảnh không? -Có chứ, họ nổi tiếng lắm cơ, đẹp trai nữa chứ - Vừa nói đứa bạn đó vừa ngửa mặt thăng thiên mơ mộng -Họ tên gì vậy? -Anh chàng mũi nhọn tiên phong là Dương Triệu Vỹ, rất đẹp trai ơi là đẹp trai, nhưng mà ghẻ lạnh lắm cơ, ảnh là hoàng tử đó, vừa khít mà vừa giàu-Cô nàng tặng kèm luôn thông tin về hắn, tuy rằng mình chẳng quan tâm cũng chẳng có hỏi, Lam nói tiếp - anh chàng đeo đôi mắt kính black là Nguyễn Trọng Nam, không đẹp mắt trai bằng 2 anh kia tuy vậy mà cũng ko tới nổi tệ, hình ảnh là con của ông chùm thôn hội đen nổi tiếng, cũng phong lưu lun. Chàng trai còn lại là Hoàng Minh Duy, khuôn mặt đẹp trai, ảnh rất ít nói cơ mà khi nói thì luôn luôn luôn định kỳ sự, ảnh cũng giàu lắm, mẹ hình ảnh là giám đốc công ty quảng cáo lừng danh lắm ý -Ồ! Ra vậy bỗng nhiên đau bụng khiếp khủng, nỗ lực là lại đề xuất quay qua cầu cứu nhỏ tuổi Lam -Nhà dọn dẹp vệ sinh ở đâu ý nhĩ? -Ở cuối hiên chạy dọc lầu 1 ý Quên nói với các bạn là mình học tập ở lầu 2. Hỏi dứt tôi chạy lên xin bà cô đi vệ sinh, bẫy hơi nhăn nhưng chú ý mặt tui khó chịu nên cũng mang đến đi. Tôi chạy như bay đi. Đi hoàn thành tôi thở phào vơi nhõm, thông thả trở về lớp, nhưng mà thay vày lên lầu rồi đi vòng về lớp thì tôi đi bên dưới lầu 1, kế tiếp sẽ vòng lên lầu 2 sau. Đang đi thì tôi thầy cái tên Vỹ nào đó đang ngồi sát một đám lữa, kế đó là 2-3 xấp giấy, tôi vốn tất cả tính tò mò nên lại gần. Thấy tôi hắn liền tặng ngay ngay cho ánh mắt hình viên đạn. Tôi hơi đơ mình nhưng cũng bình tĩnh lại và giả vờ bắt truyện: -Chào...bạn -....-Hắn ko trả lời, thật căm ghét -Bạn đang làm cái gi vậy? -Đốt thư-Hắn vấn đáp cụt lủn -Thư gì mà bạn lại đốt? -Thư tình -Thư tình? -Ừ -Thư người ta đã dành hết tình yêu và dũng cảm để viết, nguyên nhân bạn không coi và lại đốt đi? -Sao cô lại quan liêu tâm? Cô cũng đều có viết cho tôi à? -Gì chứ, anh kiêu sa thế này, tôi khùng sao nhưng viết mang đến anh?-(Thay đổi phương pháp xưng hô cấp tốc ghê-tác mang nói xịt tí hihi) Nói xong xuôi tôi bỏ chạy luôn. Nhưng lại tôi vẫn nghe tiếng hắn nói : -Thú vị thiệt Tôi thốt nhiên ngoái lại nhìn mặc nghe câu nói kia thì phát hiện ngay cái niềm vui đểu của hắn. Khó chịu quá, tôi kể với bé dại Lam, thì nhỏ cười, tại sao nhỏ dại cười? nó lại bảo hắn là thế, ngày như thế nào hắn cũng chỉ đọc 1-2 lá, sót lại đốt, vì vậy cô thiếu phụ nào không tồn tại tiếng trong trường thì ngày nào cũng phải kiên định viết thư tình cho hắn, nếu may mắn hắn sẽ đọc trúng là thư đó, rủi ro thì lá thư đi dạo với lửa. trên đời này thực sự có loại fan đó sao?. Tôi từ bỏ hỏi mà lại nào bao gồm ai vấn đáp cho tôi. Mà cũng đâu cần có ai trả lời dùm, ví dụ tôi đã gặp con người đó mà, cụ thể là con người đó, loại người đó bao gồm tồn tại. ÔI CUỘC ĐỜI! (Tác đưa mệt lắm ùi, đi ngủ trưa tý nha, mong chúng ta ủng hộ mình nhiều hơn thế ^^!)